* Tâm trí được ví như một tấm gương soi, bất cứ cái gì xuất hiện trước tấm gương thì nó cũng được phản chiếu lên trên tấm gương, tấm gương nó không phân biệt giàu hay nghèo, tốt hay xấu, đúng hay sai, thật hay giả…
Thế nhưng nếu gương tối tăm và lem nhem quá thì linh hồn không thể nhìn thấy được gì hết cả, hoặc nếu gương đã bị nhuốm một loại màu sắc gì đó rồi thì mọi thứ phản chiếu lên gương chỉ nhìn thấy được đúng một màu đó mà thôi…
* Tâm trí cũng được ví như mặt hồ, mặt hồ cũng là một tấm gương soi, và khi tâm trí xao động với rất nhiều những con sóng của suy nghĩ và cảm xúc:

– Suy nghĩ tiêu cực và tội lỗi… thì mặt hồ có màu đen tối và nặng nề.

– Suy nghĩ lãng phí và vô bổ… thì mặt hồ có màu xám xịt.

–  Suy nghĩ về người khác hay tình huống… thì mặt hồ có màu khổ đau của sự: so sánh, đỗ lỗi, ghen tỵ và đố kỵ…

– Suy nghĩ về quá khứ hoặc chạy tuột đến với tương lai… thì bạn chỉ còn cái xác vô hồn.

– Suy nghĩ về bản thân, về bản thể, về sự từ bỏ và tiến bộ… thì mặt hồ đang được trục vớt và làm sạch bùn đất lẫn các loại rác thải…

Nếu những con sóng của suy nghĩ đến từ những ham muốn tội lỗi hoặc nó đến từ nỗi sợ hãi của cái Tôi, thì những suy nghĩ kiểu này nó không xuất phát từ Bản thể, nó xuất phát từ cái tôi nên nó rất xao động…

Những con sóng suy nghĩ xuất phát từ cái tôi nó được sinh ra với tốc độ rất nhanh, và khi tâm trí suy nghĩ càng nhanh thì bạn càng mất nhiều năng lượng và sự xao động, dẫn đến sự lung lay rồi mất phương hướng, rồi trở nên hoang mang lẫn lộn… bạn như đang lạc lối trong rừng sâu của tâm trí vậy…

Mặc dù, Mặt trăng vẫn hiện hữu ở đó, nhưng bạn không thể nhìn thấy ánh sáng…

Thế nên, khi tâm trí của bạn đang bấn loạn, thì dù bạn đang ở ngay trước mặt của Đấng Chân Lý Sự Thật, hay bạn đang đứng trước mặt của các vị đã khai sáng thì bạn vẫn không nhận ra…

Những gì bạn thấy ở trên màn hình tâm trí chính là sự phản chiếu những gì đang vận hành ngay trong bạn… Nếu trong bạn đang tồn tại những tàng thức của sự ghen tỵ đố kỵ, thì nó sẽ hấp dẫn những con người có tàng thức ghen tỵ đố kỵ đến với bạn.

Cái bạn thấy chính là cái đang có trong bạn, người khác cũng có, thế nhưng họ chỉ là tấm gương soi cho bạn mà thôi, họ chính là bạn, thế nên khi bạn chuyển hóa được bản thân mình và giúp họ chuyển hóa, thì bạn đã làm được một việc mà tôi phải cúi đầu trước bạn, đó là việc rất khó, giúp mình trước, rồi giúp họ có nghĩa là giúp mình thêm một lần nữa…

Bởi thông thường, con người ta sẽ lựa chọn là: phản ứng hoặc bỏ chạy theo kiểu mặc kệ “cho nó chết”… và mãi mãi bạn không đi ra khỏi được những tổn thương và sự thiếu hụt ở bên trong bạn…

* Tâm trí cũng được xem như là một bầu Trời, bầu Trời cũng chính là một tấm gương soi…

Và những suy nghĩ, cảm xúc, ký ức và hình ảnh…, chính là những đám mây đang trôi trên bầu trời đó…

Có lúc là mây đen mù mịt kéo đến, những đám mây đen sinh ra từ những suy nghĩ tiêu cực lãng phí…, nên bầu trời tâm trí rất nặng nề, tối tăm và mỏi mệt… biểu hiện lên khuôn mặt đen thui và rất là xấu…

Có lúc là mây trắng trôi bồng bềnh của sự tích cực, lạc quan, vui vẻ và yêu đời… biểu hiện lên khuôn mặt và ánh mắt là sự long lanh, tươi vui, cởi mở và hợp tác giúp đỡ…

Có lúc là mây hồng dào dạt trôi trong sự mơ mộng yêu thương… Vân vân.

Có lúc bầu trời tâm trí quang mây, lúc này trong tâm linh gọi là: Trí tuệ đã dẫn dắt đứa trẻ tâm trí trở về hòa nhập với Bản thể nguyên thủy… chính là lúc, ánh nắng Mặt trời rực rỡ soi rõ hết thảy mọi thứ, cái gì thế nào thì chúng ta sẽ nhìn thấy rõ ràng “thật đúng” là cái đó, không còn sự lẫn lộn hay nhầm lẫn nên không có sự hoang mang lo sợ…

Mặt trời vẫn luôn luôn hiện diện ở đó, nhưng chỉ khi bầu trời tâm trí trong sạch thì ánh sáng mới lộ diện… Mặt trời hay còn gọi là Linh hồn hoặc Tự ngã luôn luôn ở đó, không sanh không diệt, chỉ có những đám mây của tâm trí mới sanh diệt liên tục cùng với trần cảnh ở bên ngoài mà thôi…

Bình luận

comments